Vụ 15 con chó của vợ chồng ông Phạm Minh Hùng, người đi xe máy từ Long An về Cà Mau, sau đó bị Ủy ban Nhân dân huyện Trần Văn Thời tiêu hủy đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người đã tỏ lòng tiếc thương 15 con chó, đồng thời lên án hành vi tiêu hủy chó của chính quyền địa phương. Thậm chí, nhiều người còn viết thư lên các tổ chức bảo vệ động vật quốc tế, đề nghị lên tiếng.
Tuy nhiên, cũng có người tỏ ra thông cảm bởi chính quyền huyện Trần Văn Thời con nghèo, lại đang lo bảo vệ người dân. Chủ nhân của 15 chú chó là vợ chồng ông Phạm Minh Hùng có xét nghiệm dương tính với Covid-19 nên khả năng những chú chó nhiễm virus cũng rất cao. Việc thả chó chạy rông trong khu cách ly sẽ tiềm ẩn nhiều nguy cơ dịch bệnh. Do đó, việc tiêu hủy chó cũng là có lý do. Trên thế giới, từng có tiền lệ bang New South Wales ở Úc đã từng tiêu hủy 15 con chó hoang vì lo ngại lây dịch bệnh cho các tình nguyện viên đi thu gom chó trong khu phong tỏa.
Hà Nội từng cấm ăn thịt chó từ cả trăm năm trước
Nhân dịp này, chủ đề có nên ăn thịt chó cũng được xới lên, thu hút nhiều ý kiến tranh luận.
Thực chất, vấn đề này không hề mới bởi việc cấm buôn bán và ăn thịt chó đã từng được người Pháp áp dụng ở Hà Nội những năm cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. Theo lệnh cấm này, tất cả những ai ăn, bán thịt chó nếu bắt được sẽ bị xử nghiêm theo luật. “Cũng thời gian đó, người Pháp còn xây hẳn một nghĩa trang để chôn những con chó chết ở Hà Nội. Nghĩa trang đó nằm ở khu vực bến Phà Đen – Cảng Hà Nội bây giờ”, ông Nguyễn Ngọc Tiến – nhà nghiên cứu Hà Nội chia sẻ.
Với câu hỏi “Vì sao không nên ăn thịt chó, mèo?”, trên các trang báo mạng và diễn đàn lớn, độc giả đang thảo luận rất sôi nổi. Riêng ở trên trang facebook cá nhân của tôi, cũng có đôi bạn đang tranh cãi vô cùng gay gắt. Một bên bảo vệ quan điểm chó, mèo là bạn, không phải là thức ăn. Phía còn lại thì khẳng định ăn uống là quyền tự do của mỗi cá nhân, nên việc cấm bán để người dân hạn chế ăn thịt là điều vô lý. Ai cũng có những lập luận cho riêng mình và câu chuyện này đến giờ vẫn chưa có hồi kết. Chỉ biết hai người ấy trước là bạn thân nay quay ra đối đầu, quyết “từ mặt” nhau vì khác quan điểm sống.
Ngày còn nhỏ, tôi có đến nhà một người họ hàng để ăn cỗ. Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ. Đập vào mắt tôi là hình ảnh con chó đang nằm quằn quại đau đớn vì bị 3,4 người đàn ông cao to kẹp cổ. Đó là con chó tôi vẫn thường hay chơi và vuốt ve mỗi khi đến đây mà? Nó đã từng là một con chó có đôi mắt rất đẹp, tinh khôn; sao bây giờ trong đôi mắt nó chỉ thấy nỗi sợ hãi, hoảng loạn thôi vậy? Nó vừa sủa vừa mở to mắt dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm sự cứu giúp trong vô vọng. Bắt gặp ánh mắt của tôi, nó khựng lại vài giây. Nước mắt tôi trào ra, chỉ kịp thốt lên: “Đừng mà…”. “Bụp” – một đòn giáng mạnh xuống đầu nó. Nó chết rồi.
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi thấy đau quá! Nó là một con chó ngoan ngoãn, dễ thương và vô cùng thông minh. Dù mới đến có vài lần mà nó đã nhớ tôi, lúc nào cũng vẫy đuôi mừng rỡ. Sao người ta lại nỡ giết nó? Nó có tội tình gì đâu? Cảnh tượng người ta dìm nó vào chậu nước sôi rồi lột lông, hun nó trong biển lửa với tôi như một cơn ác mộng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh nào dã man và ám ảnh đến thế. Với cái nhìn của một đứa trẻ, lúc ấy tôi chỉ thấy căm ghét mọi người khi đã giết hại con chó đáng thương.
Không phải là tinh hoa ẩm thực
Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ ăn một miếng thịt chó, dù có bị ép đi chăng nữa. Nhiều người còn kích bác không ăn là không biết thưởng thức “tinh hoa ẩm thực” của người Việt. Tôi không quan tâm tới những lời nói đó bởi mỗi khi nhìn vào miếng thịt chó tôi chỉ thấy lòng xót xa, chứ không thấy nó có gì ngon hay hấp dẫn cả.
Nếu nghĩ sâu hơn một chút, tưởng tượng ra cảnh con chó đã ăn những gì trước khi bị giết thì có lẽ những ai nghiện món ăn giàu đạm này cũng chẳng thấy ngon miệng được nữa. Khác với gà, lợn, trâu, bò vốn được nuôi ăn bằng cám, cỏ, rau thì chó thường đi nhặt nhạnh những thứ người ta bỏ thừa trên đất. Nhiều khi nó còn liếm láp bãi nôn rồi nếm một chút chất thải của con người hay của chính nó. Hầu hết chó được làm thịt đều là chó hoang bị bắt trộm hay nuôi nhốt bất hợp pháp nên chắc chắn chẳng ai biết được nó đã ăn và uống những thứ dơ bẩn gì rồi.
Rửa rau, vo gạo, nấu nướng trong nhà vệ sinh dù phòng có sạch đến mấy chúng ta cũng không dám ăn. Nhưng có những thứ dơ bẩn, nhầy nhụa, thối rữa hơn gấp nhiều lần, vào bụng chó thì người ta lại biện minh với đủ lý do để đưa vào miệng.
Chó ăn chất bẩn do con người nhổ, thải ra rồi chúng ta lại ăn thịt chó. Thế chẳng phải là vòng luẩn quẩn khi con người lại ăn chính thứ mình thải ra hay sao? Thật sự khó hiểu khi người ta vẫn ăn nó một cách ngon lành. Phải chăng là do nó đã được tẩm ướp, bày biện đẹp mắt nên nhiều người mới thấy nghiện món này đến vậy. Chứ nếu thật sự dành ra vài phút nghĩ lại quy trình để có miếng dồi chó, xiên chả chó, bát rượu mận mỡ màng trên bàn nhậu kia thì nhiều người sẽ thấy rùng mình.
Đối với người theo đạo Phật thì không bao giờ nên ăn thịt chó. Vì chó là người bạn thân thiết của con người, sống nặng ân tình, là con vật có tính linh cao. Không phải tự nhiên có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”. Nếu đã từng nuôi chó, chúng ta sẽ cảm nhận được chúng trung thành và dành tình yêu cho chủ sâu sắc đến nhường nào. Chúng vui chung niềm vui của chủ, buồn với nỗi buồn của chủ, dù có bị đánh đập bạc đãi, chúng vẫn luôn cam chịu, không đem lòng oán thù. Sự trung thành và tình cảm sâu sắc đó, con người không phải ai cũng có.
Trong văn hóa phương Đông và Việt Nam, chó được coi là con vật trung thành với chủ, thậm chí ở một số đền miếu người ta còn thờ chó đá để giữ cửa. Ở phương Tây, chó được coi là người bạn thân cận, khi chết người ta thường đem chôn trong sân vườn, đối xử như người thân. Do đó, khi thấy người dân chúng ta ăn thịt chó hầu hết họ đều thấy rất phản cảm.
Theo Lao động, Phật giáo.Org